Sáng nay mình đọc được mẩu chuyện trên Humans of New York về một anh thợ mộc tên X. Anh X sống ở gần Harvard Square từ khi còn nhỏ, hay tới đó trượt ván, nhưng chưa từng cảm thấy liên quan gì tới trường Harvard cả, vì Harvard nghe cao siêu, học thuật quá còn nhà anh chẳng coi trọng việc học. Bố mẹ anh đều không học Đại học. Rồi bố mẹ li dị; anh X mải chơi ham vui suýt bị đuổi khỏi trường cấp 3, sau đó vào học cao đẳng cộng đồng và ra làm nghề mộc.
Sống quanh khu Harvard, trường lại cổ nên thường xuyên cần trùng tu, sửa chữa, anh X hay có dịp vào làm việc cho trường. Mỗi khi vào trường, trong khi anh đang bận bộ đồng phục lao động dính bẩn, đôi lúc đang trong tư thế quỳ gối, nhìn thấy các bạn sinh viên trong trường mà anh cảm thấy thấp kém (mình dịch từ nguyên văn “inferiority”, và đó là anh X cảm thấy thế, chứ không có nghĩa làm tay chân sẽ thấp kém hơn các công việc lao động trí óc).
Từ suy nghĩ đó, 3 năm trước, anh đã quyết tâm sẽ không uống rượu, không hút thuốc, không chơi bời, cho tới khi anh vào được Harvard. Trong 3 năm, anh X đi học lớp cuối tuần để có bằng cử nhân (vì học cao đẳng cộng đồng xong sẽ nhận bằng associate thôi, thường cần chuyển tiếp lên Đại học, học thêm 2-3 năm nữa mới nhận được bằng cử nhân). Anh dành cả mùa hè để học GRE, rồi nộp hồ sơ vào The Kennedy School of Government. Và rồi, vài tuần trước đây, mục tiêu của anh đã thành hiện thực :”).
Câu hỏi của mình phía trên, chắc các bạn đã phần nào có câu trả lời cho bản thân. Đặc biệt với các bạn hay hỏi mình “Liệu em apply chương trình A, B có được không? Em sợ trượt.”, mình nghĩ: “Nếu em nộp thì em có cơ hội, còn em không nộp thì chẳng bao giờ đến lượt em.” Vậy nên miễn thấy cơ hội phù hợp với định hướng của bản thân và em thỏa mãn các yêu cầu họ đưa ra thì cứ mạnh dạn thử sức nhé :”).